Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 162: Kiếm • vũ




Nhà xưởng bỏ hoang, vùng hoang dã ô yên chướng khí, cùng với bầu không khí đầy mùi máu tanh.

Trên nóc nhà của nhà xưởng, một thiếu nữ với về ngoài chưa hết ngây thơ đang mai phục tại đó. Lúc này, trông thiếu nữ tựa như một con mèo hoang đang rình mồi.

Mái tóc dài màu nâu được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa đầy hiên ngang, vóc người thon thả nhưng lại phập phồng ngoài sức tưởng tượng, trên người mặc một bộ đồng phục của một trường nữ danh giá. Dung mạo xinh đẹp, vẻ ngoài hoa lệ, khí chất hiên ngang, cơ thể quyến rũ, tất cả những điểm đó đều như đang muốn thể hiện cho người đời biết rằng thiếu nữ này ưu tú như thế nào.

Chỉ là hiện giờ, trên gương mặt xinh đẹp tựa như hoa anh đào của thiếu nữ lại đang bắn ra vẻ chán ghét và kinh tởm đến cực độ. Đôi mắt tựa như hai viên phỉ thúy không ngừng lập lòe và phun ra sát ý lạnh buốt gần như thực chất hóa.

Sở dĩ lúc này, thiếu nữ có phản ứng như vậy, là bởi vì thông qua lỗ hổng trên nóc nhà xưởng, thiếu nữ có thể thấy rõ tất cả những việc đang xảy ra trong khu xưởng bỏ hoang.

Bên dưới có tổng cộng chín người, bảy nam, hai nữ. Trong đó, hai người nữ là nhân loại.

Bất quá, hiện giờ thì trong hai người nữ, một người thì đã chết, chết vô cùng thê thảm.

Bụng bị xé ra, vết thương khổng lồ với máu tươi văng khắp bốn phía, nội tạng bị móc rỗng, toàn thân cao thấp không có chỗ nào để có thể gọi là hoàn chỉnh. Cổ và cánh tay hiện đầy những vết xanh tím, trên người có đôi chỗ còn lưu lại những uế vật bẩn thỉu buồn nôn có màu trắng đục chuyển vàng.

Cảnh tượng này, bất kể là ai nhìn vào thì cũng đều có thể đoán được là chuyện gì đã xảy ra.

Lăng nhục, ngược đãi, thậm chí giết người rồi ăn nội tạng.

Kẻ có thể làm ra được những việc như thế này, ngoại trừ những tên tội phạm có tâm lý biến thái cực độ hoặc tinh thần thất thường ra, vậy thì cũng chỉ còn có ma tộc, chủng tộc không thuộc về người nhưng có hình người.

Đúng vậy, bảy nam tính ở dưới chính là ma tộc, từ hành vi táng tận thiên lương của chúng, có thể thấy được đây hoàn toàn là một lũ thú đội lốt người, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Bất tri bất giác, sự chán ghét và căm hận đối với nam tính của thiếu nữ lại trở nên sâu sắc hơn vài phần. Đồng thời, thiếu nữ cũng âm thầm tự trách. Nếu như mình có thể tới sớm hơn một chút nữa, có lẽ cô gái kia sẽ không phải chết.

Nhưng hiển nhiên, đây chỉ là tâm lý tự trách của thiếu nữ đang quấy phá, bởi vì dựa theo biểu hiện của xác chết bên dưới, bất kỳ một người giàu có kinh nghiệm nào cũng có thể đoán ra được rằng xác chết nữ này tối thiểu cũng đã chết hơn 24 giờ đồng hồ.

Lúc đó, thiếu nữ thậm chí còn không biết là có nhiệm vụ này.

Nếu đã không thể cứu hết, vậy tối thiểu cũng phải cứu được cô gái còn sống kia, sau đó, đem toàn bộ lũ súc sinh khốn nạn này tiễn xuống địa ngục.

Hạ quyết tâm như vậy, thiếu nữ rút một viên đá mắt mèo bình thường từ trong chiếc bọc nhỏ của mình ra.

Môi khẽ nhúc nhích, những ngôn từ tràn đầy bất tường và căm hận khiến cho viên đá mắt mèo phát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt.

Làm xong việc này, thiếu nữ dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn về phía lũ súc sinh bên dưới, rồi cong ngón tay lại và búng ra.

Viên đá mắt mèo tầm thường, lập tức biến thành một quả cầu màu đen kịt rớt vào trong nhà xưởng bỏ hoang.

Viên đá rớt vào trong nhà xưởng và phát ra âm thanh, điều đó khiến cho một ma tộc có cảm giác bén nhạy đã lập tức cảnh giác. Quay về phía nơi viên đá mắt mèo rớt xuống, hắn hét lên: “Ai ————!?”

Bất quá, nhanh hơn hắn một bước, một ma tộc có thị giác bén nhạy khác đã tìm được nơi phát ra âm thanh.

“Nhìn, cái gì đây?” Trên mặt hiện lên vẻ tò mò, ma tộc tinh mắt bước tới gần và nhặt viên đá mắt mèo màu đen lên.

Nhìn thấy viên bảo thạch đang phát ra ánh sáng, những ma tộc khác cũng cảnh giác mà vây lại.

“Hình như là rớt từ trên đó xuống, chẳng lẽ là đá quý từ trên trời rớt xuống sao?” Một ma tộc mình đầy cơ bắp với vẻ mặt ngu ngơ vừa nói vừa cầm lấy viên đá mắt mèo. Nheo mắt lại, hắn giơ viên đá lên chỗ sáng mà quan sát cẩn thận.

“Này, hình như viên đá này đang phát sáng đúng không?” Một ma tộc khác giật lấy viên đá và nhìn kỹ, sau đó phát ra tiếng trầm trồ.

“Tao cũng thấy vậy. Con mẹ nó, chẳng lẽ tụi mình đạp phải vận cứt chó?”

Sáu tên ma tộc, cứ hết tên này đến tên khác lần lượt giành lấy viên đá mà quan sát.

Tại sao lại là sáu mà không phải bảy? Đó là tại vì vẫn còn một tên ma tộc khác không làm vậy. Tên ma tộc còn lại là một ma tộc với cái mặt sẹo đầy khủng bố với kiểu tóc như con rết. Lúc này, hắn không quan tâm đến viên đá mà chỉ cảnh giác vểnh tai lên để nghe, đồng thời ánh mắt tựa như chim ưng của hắn cũng liên tục liếc về phía những lổ thủng trên nóc nhà xưởng.

“Làm sao vậy? Lão đại? Tới, tới, tới, ngài kiến thức rộng, thử nhìn xem viên đá quý này rốt cục là cái gì?”

Rất hiển nhiên, đây là một tên đàn em rất biết cách nịnh bợ.

Chỉ là lần này, việc nịnh bợ của hắn chỉ nhận được một cái tát tai của tên lão đại.

“Câm mồm! Mấy thằng ngu, chúng ta bị theo dõi rồi.”

“Cái gì!?”

Lời của lão đại tuyệt đối là thánh chỉ, vì thế, sáu người còn lại nhất thời cảm thấy kinh nghi bất định, cảnh giác mà nhìn bốn phía, ngay cả tên đàn em bị tát cũng vậy.

“Ra đây đi, nếu đã có gan tới tận đây, vậy hẳn mày cũng có chút bản lãnh. Còn nếu là cái thứ trốn trốn tránh tránh không dám ló đầu ra như chuột, vậy thì cút về bú sữa đi. ‘Hội Tận Thế’ tụi tao không phải ai cũng có tư cách trêu chọc.”

Hội Tận Thế, một trong những tổ chức khủng bố tàn nhẫn nhất của khu vực Kansai, Nhật Bản. Những thành viên của tổ chức này, nếu không phải là những tên bệnh hoạn giết người không chớp mắt thì cũng là lũ ma tộc tàn bạo và khát máu.

Bất quá, tổ chức này đã bị tiêu diệt cách đây không lâu, bảy ma tộc này chính là bè lũ dư nghiệt cuối cùng còn sót lại.

Mà tổ chức đã tiêu diệt Hội Tận Thế, không phải là ai khác mà chính là cơ cấu đặc vụ chuyên xử lý những sự kiện khủng bố của thế giới phép thuật ———— Bộ Máy Vua Sư Tử.

“Tổ chức tàn ác như Hội Mạt Thế, tuyệt đối phải bị tiêu diết sạch sẽ. Đây là nghĩa vụ và cũng là trách nhiệm của Hội Sư Vương chúng ta.”

Bỗng nhiên, từ phía cửa chính của nhà xưởng chợt vang lên một giọng nói tràn đầy tức giận.

Bảy ma tộc lập tức đưa mắt về phía cửa chính, và đập vào trong mắt chúng, là một thiếu nữ loài người trông chỉ khoảng 13 ~ 14 tuổi.

Trên người mặc một bộ đồng phục của học sinh trung học, mái tóc đen dài chạm vai đen nhánh tựa như mực nước trông xinh đẹp vô cùng, dung mạo đoan trang trông như một vị tiểu thư danh giá của một danh môn vọng tộc nào đó.

Trên tay cầm một cây thái đao khá dài, thiếu nữ nhìn cảnh tượng bên trong nhà xưởng, và gương mặt nhỏ xinh đẹp trở nên lạnh như sương băng.

“Một con nhóc nhân loại?” Thấy người đứng ở cửa là một con nhóc, một tên ma tộc nghi ngờ hỏi, vẻ mặt có chút nhạo báng.

“Câm mồm!” Thấy đàn em của mình ngu xuẩn như vậy, tên thủ lĩnh mặt thẹo lập tức quát lên, sau đó hắn híp mắt lại mà đối mặt với thiếu nữ: “Con nhóc, mày vừa nói mình là người của Bộ Máy Vua Sư Tử?”

“Ta là kiếm vu (Sword Shaman) của Hội Sư Vương. Đánh cược tính mạng của mình, ta nhất định phải tiêu diệt bè lũ ác đồ các ngươi.”

“Kiếm vu?”

Vừa nghe được hai từ này, bất luận là tên lão đại mặt thẹo hay là sáu tên thủ hạ, tất cả đều căng thẳng tới mức tròng mắt co lại chỉ còn bằng lỗ kim.

Cũng không trách bọn hắn có phản ứng như vậy. Dù sao thì mới không lâu trước đó, toàn bộ tổ chức của bọn hắn đều đã bị đánh tan chỉ trong vòng chưa tới một tiếng đồng hồ, và kẻ làm việc này lại chỉ là một vài kiếm vu tới từ Hội Sư Vương. Từ đó có thể tưởng tượng được là kiếm vu của Hội Sư Vương mạnh tới bao nhiêu.

Toàn thân đều vào thế chuẩn bị, toàn bộ bảy tên ma tộc đều đã không còn lại chút xem thường nào. Dù con nhóc này trông chỉ như một đứa bé chưa trưởng thành, thế nhưng nó vẫn là kiếm vu, hoặc nên nói ngược lại, có thể làm kiếm vu ở độ tuổi này, có thể thấy được là con nhóc này xuất sắc tới mức nào.

“Ha ha, Hội Sư Vương thật đúng là ngoan độc, muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”

“Đúng! Chính là muốn đuổi tận giết tuyệt! Đối với loại súc sinh độc ác, tàn bạo, bất nhân như các ngươi, cho dù là ai, chỉ cần có năng lực thì đều phải đuổi tận giết tuyệt.” Ánh mắt liếc về phía cô gái và xác chết, ánh mắt của nữ kiếm vu trở nên càng thêm lạnh lẽo.

“Thật sao? Nhưng chúng ta có con tin trong tay, chỉ bằng một con nhóc ranh như mày thì có thể làm gì được tụi tao?”

Lời khiêu khích hung hăng càn quấy cũng không thể khiến cho biểu cảm của nữ kiếm vu thay đổi. Cầm nghiêng thanh thái đao trong tay, thiếu nữ kiếm vu cứ từng bước từng bước một mà tiến về phía bảy ma tộc. Ánh mắt của thiếu nữ, phảng phất như là đang nhìn bảy thi thể chứ không phải là bảy kẻ đang sống.
“Lão đại?” Thấy thiếu nữ cứ dần tiếp cận, một tên thủ hạ nhịn không được mà nhìn về phía lão đại mặt thẹo.

Bởi vì gã mặt thẹo là thủ lĩnh, cho nên hiện giờ, mọi chuyện đều cần hắn ra lệnh.

“Hừ! Đủ độc ác! Đem con đàn bà kia tới đây! Để tao nhìn xem rốt cục con ranh này còn có thể cứng được tới lúc nào?”

Giọng nói bạo ngược cho thấy sự hung ác của gã mặt thẹo, chỉ là tiếp đó, một chuyện quỷ dị xảy ra.

“Ah ————!!!”

Tên thủ hạ thứ nhất không hiểu sao bỗng nhiên hét thảm rồi ngã xuống đất, sắc mặt biến thành màu đen. Sau đó, người này rồi tới người kia, chỉ trong thời gian chưa tới 5 giây, toàn bộ sáu tên thủ hạ đều ngã xuống đất, người run bần bật, miệng thì hét thảm.

“Chuyện gì xảy ra?”

Thay đổi bất ngờ khiến cho sắc mặt gã mặt thẹo đại biến, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ là rất nhanh, hắn đã ý thức được điều gì, cặp mắt của hắn trừng to.

“Chết tiệt! Là viên đá kia!?”

“Bingo! Ngươi đoán đúng rồi, súc sinh! Phần thưởng đã phát cho các ngươi rồi đó!”

Nơi phát ra âm thanh là sau một cây cột hẻo lánh, đó là giọng nói trong trẻo nhưng hiên ngang của một thiếu nữ.

Từ sau cây cột, một thiếu nữ không biết đã ẩn nấp ở đó từ khi nào bắt đầu bước ra. Mái tóc màu nâu buộc thành hình đuôi ngựa, trên người mặc một bộ đồng phục tương tự với thiếu nữ kiếm vu.

“Mày ————” Sợ hãi, mặt thẹo dường như cũng biết được thân phận của thiếu nữ, vì thế hắn gầm lên: “Chiến Vũ Sư (War Dancer)!? Chết tiệt! Hội Sư Vương đem cả hai lá vương bài đều phái tới sao?”

Trong Hội Sư Vương, Kiếm Vu (Sword Shaman) chịu trách nhiệm đối kháng chính diện, còn Chiến Vũ Sư (War Dancer) thì chịu trách nhiệm thực hiện công tác ám sát cùng nguyền rủa.

Hai lá vương bài lớn nhất của Hội Sư Vương đều xuất hiện ở đây, gã mặt thẹo cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt.

Sáu tên thủ hạ bị như hiện giờ, tuyệt đối là vì chúng đã chạm vào viên đá màu đen kia và bị trúng nguyền rủa của nữ Chiến Vũ Sư.

Hiện tại, để cho hắn một mình đối mặt với hai kẻ địch mạnh như vậy, đã vậy còn không có con tin trong tay, hắn cảm thấy mình đã rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mà đúng là như vậy thật!

“Chết tiệt! Đừng tưởng là tao sợ tụi mày! Chẳng qua chỉ là hai con ranh miệng còn hôi sữa thôi! Rống ————!!!”

Hét lên một cách điên cuồng, gã mặt thẹo gầm lên một tiếng, sau đó ma lực khổng lồ liền bùng lên từ trên người hắn. Đã bị ép vào đường cùng, gã mặt thẹo cũng chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là phải liều mạng. Vì thế, hắn phát cuồng mà xông về phía thiếu nữ Kiếm Vu.

Hai đối thủ, mặc dù về đối kháng chính diện thì Chiến Vũ Sư yếu hơn nhiều so với kiếm vu, thế nhưng hiện tại, gã mặt thẹo tình nguyện đối kháng với kiếm vu và chết dưới kiếm của ả còn hơn là bị Chiến Vũ Sư nguyền rủa chết, dù sao người trước đỡ phải đau đớn hơn nhiều. Với lại, đánh với kiếm vu thì dù cụt một tay cũng vẫn còn có thể sống, nhưng nếu với chiến vũ sư, coi như trên người không một vết thương thì cũng không chắc được là mình sẽ chết bất thình lình vào lúc nào.

Vì lý do như vậy, gã mặt thẹo quyết định lựa chọn thiếu nữ kiếm vu làm chỗ để đột phá.

Đối mặt với sự phản công của gã mặt thẹo, thiếu nữ kiếm vu dùng hai tay siết chặt lấy thái đao, và thiếu nữ thốt lên: “Wakakaminari ——!”

Ngay lập tức, thiếu nữ tăng tốc và xông về phía gã mặt thẹo.

Nhưng vào đúng lúc này, gã mặt theo bỗng nhiên ném một viên lựu đạn không biết lấy từ đâu ra về phía thiếu nữ.

Không! Đó không phải là lựu đạn! Bởi vì ngay khi thiếu nữ vừa lách người để né tránh thì viên ‘lựu đạn’ cũng nổ tung và tạo thành một luồng khói trắng cực lớn.

Đạn khói?

“ẦM ————!!!”

Một tiếng vang cực lớn phát ra từ phía nóc nhà. Tranh thủ làn khói mù, gã mặt thẹo đã xông lên nóc nhà xưởng, tông bể một phần ngói và thoát ra ngoài.

“Ha ha! Tụi mày mà cũng đòi giết tao! Chờ sự trả thù của tao đi, Hội Sư Vương!”

“Mi không còn cơ hội rồi, súc sinh!”

May mắn trốn được ra ngoài, gã mặt thẹo còn chưa kịp cao hứng thì một âm thanh lạnh băng đã vang lên từ một phía khác của nóc nhà xưởng. Và liền sau đó, một mũi tên ánh sáng màu trắng lam chợt lướt qua bầu trời, bắn xuyên qua cơ thể của tên mặt thẹo còn đang lơ lửng trên không.

Thiếu nữ Chiến Vũ Sư, với tiễn thuật tuyệt vời của mình, đã không cho địch nhân có cơ hội bỏ trốn.

“... Cám ơn, Sayaka-san, nếu không nhờ có chị thì hắn đã trốn được rồi.”

Lúc này, thiếu nữ kiếm vu cũng đã nhảy lên nóc nhà xưởng, nhìn về phía bạn thân, thiếu nữ bày tỏ sự cảm ơn đối với bạn mình.

“Cảm ơn gì chứ? Giữa tụi mình mà còn phải nói cảm ơn sao? Huống chi nếu không nhờ có Yukina thu hút sự chú ý của bọn hắn, chị cũng không có cơ hội để giải cứu con tin. Ừ, nói tóm lại, đều là nhờ chúng ta phối hợp tốt!”

Thiếu nữ gọi là Sayaka dùng thái độ nhiệt tình vượt quá mức tình bạn để ôm lấy khuê mật của mình vào ngực, rồi sau đó cọ lấy cọ để lên mặt của chiến hữu.

“Đừng—Đừng như vậy, Sayaka-san! Khó chịu lắm!”

Nhìn thấy khuê mật cứ liên tục dụi vào mặt mình như là con mèo nhỏ, thiếu nữ kiếm vu tên là Yukina bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Ngay lúc bông hoa bách hợp của thiếu nữ sắp nở rộ, một âm thanh lỗi thời chợt vang lên.

“Hai đứa học trò ngu xuẩn! Đừng ở đó làm trò xấu hổ, hai đứa tưởng là nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi sao?”

Ngay lập tức, bất luận là thiếu nữ chiến vũ sư hay là thiếu nữ kiếm vu, khi vừa nghe được âm thanh này thì liền cứng đờ cả người. Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, cả hai lập tức tách ra, bé ngoan mà cúi đầu về phía phát ra âm thanh, cung kính đứng nói: “Sư—Sư phụ...”

Ở đó, một con mèo mun với bộ lông đen thuần túy không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở đó và nhìn về phía hai thiếu nữ.

Bị đôi mắt mèo kia nhìn chằm chằm, cả hai thiếu nữ đều cảm thấy trong lòng hốt hoảng, đứng ngồi không yên.

Cũng không trách tại sao hai thiếu nữ lại có phản ứng kịch liệt như vậy, thật sự là vì hai thiếu nữ đã quá sợ sư phụ của mình. Khi trước, mỗi khi hai người khiến sư phụ của mình bất mãn, hai người đều sẽ lâm vào tình thế vô cùng điêu đứng khốn khổ, có thể nói là so với ác mộng kinh khủng nhất trong đời mình còn kinh khủng hơn... Không, phải nên nói là cơn ác mộng kinh khủng thứ nhì mới đúng, bởi vì thứ nhất tuyệt đối là người sư phụ này.

“Hừ! Làm lơ con tin với thi thể, trực tiếp yuri ngay tại hiện trường công tác. Xem ra hai đứa còn cần tôi đích thân dạy dỗ thêm một lần nữa rồi.”

“Không, không phải! Sensei, là em, là em chủ động ôm lấy Yukina, không liên quan đến Yukari, người ————”

“Câm miệng!”

Ngay lập tức, Sayaka liền ngoan ngoãn im miệng.

“Hừ! Coi bộ em vẫn chứng nào tật nấy! Được rồi, coi như là để giáo huấn. Sau ngày hôm nay, cả hai tạm thời tách ra một thời gian đi. Tôi sẽ an bài nhiệm vụ cho từng người, đồng thời, nhiệm vụ ngày hôm nay miễn cưỡng xem như là hai đứa hợp cách. Về phương diện vũ khí, tôi sẽ thương lượng với tam thánh.”

Nghe được việc phải tạm thời chia ly với người thần duy nhất, cả hai thiếu nữ đều cảm thấy không muốn. Sayaka là người có phản ứng kịch liệt nhất, sắc mặt của thiếu nữ trở nên tái nhợt, lắp bắp hỏi: “Ài!? Sư, sư phụ, tách ra tức là...”

“Đừng có tưởng là tôi không hiểu được suy nghĩ của em. Tôi sẽ đích thân an bài Yukina đi tới một nơi bí mật, nếu muốn gặp lại con bé, vậy liều mạng mà hoàn thành nhiệm vụ đi. Nếu không hoàn thành nổi, vậy cả đời này cũng đừng gặp lại con bé nữa.”

“Tại—Tại sao lại như vậy? Không! Em không muốn rời khỏi Yukina ————!”

Convert by: Strauss